Xe buýt lật kinh hoàng - Đọc báo mới nhất, tin tức sự kiện 24h qua: Cảnh sát Peru hôm 18/6 cho biết, có ít nhất 27 người thiệt mạng và nhiều người bị thương trong một vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng xảy ra ở khu vực Ayacuch, miền Nam Peru, khi một chiếc xe buýt bị rơi xuống khe núi sâu. - Afamily
Thơ: Tây Du ngoại truyện (*) Thêm 6 chuyến xe buýt chở người nhập cư bất hợp pháp đến thành phố New York . Trần Phong | DKN 19/09/22, 10:51. (FAIR) cho thấy trong vòng 18 tháng sau khi ông Biden nhậm chức, hơn 4.9 triệu người ngoại quốc nhập cư bất hợp pháp đã đến Mỹ.
Trang truyện tranh 24, truyện tranh 1 cập nhật hàng ngày. Cùng đọc manga, manhua, manhwa với nhiều thể loại hấp dẫn. Chap mới nhất Chap 18 6 ngày trước Chap 17 2 tuần trước Chap 16 3 tuần trước. 1 tháng trước. Trên Xe Lửa 2,376 lượt đọc. Chap mới nhất Chap 1 Oneshot 1 tháng
"Bạn có thể thấy Harry đi ra khỏi xe hơi đầu tiên, và sau đó là Meghan, và kia là cặp đôi Hoàng gia còn lại," McLean nói trên sóng truyền hình trực tiếp. Nhiều người theo dõi chương trình của CNN đã tỏ ra không hài lòng với lời lẽ của phóng viên McLean.
Thứ Hai, 18/01/2021 | 14:47. Chiều 17/1, một chiếc xe buýt của HTX Đại Thắng lưu thông trên đường Trần Phú (TP. Bạc Liêu) trong tình trạng vẫn mở cửa xe khiến nhiều người tham gia giao thông ái ngại (ảnh). Mở cửa xe ô tô khi xe đang chạy là một việc làm nguy hiểm, có thể
Áo Tiểu ThưDuyên AnhNGUYỄN ĐÌNH VƯỢNG xuất bản 1971. Truyện Dài Tình Cảm VH Miền Nam Trước 75. CHAPTERS 13 READ 71521. Bây giờ, Sài gòn chỉ còn những chiếc xe ô tô buýt già nua trông thật tội nghiệp mà anh thường gặp, mỗi buổi chiều, đậu ở bên đây công trường Nữ Vương
Thông tin truyện Trạm xe Buýt Omega là bộ truyện đam mỹ, manhwa của tác giả Red Peach. Truyện xoay quanh thiếu niên Potato người đã luôn bên cạnh chơi với Doha-Ya từ khi còn bé. Cả hai là hàng xóm của nhau và hai gia đình chẳng mấy thân thiện khi gặp gỡ chỉ ngoại trừ hai cậu bé.
mCtK2.
“Tang Tang, truyền cho tôi.”Thiếu niên đang đứng ở vị trí ba điểm, nhìn cô giơ tay Tang do dự một chút, đặt đàn violin qua một bên, ôm bóng tiến vào sân bóng rổ, máy móc chuyền qua chỗ Chu chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn tay cô không có lực, bóng rổ còn ném chưa đến nửa mét, đã rớt trên mặt Cầm nghiêng đầu nhìn cô “Cậu cũng yếu thật đấy!”“Tôi vốn không muốn chơi.”Hạ Tang chẳng có chút hứng thú nào, chán nản nói “Tôi chưa từng chạm vào bóng rổ.”“Bạn trai trong đội bóng rổ, sao không đưa cậu đi chơi cùng?” Nói xong, anh đi tới nhặt bóng, lấy đà dùng ba ngón tay ném vào rổ.“Đó không phải bạn trai tôi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Tang mất kiên nhẫn nói “Tôi không muốn giải thích lần nữa!”“Đi.” Chu Cầm mang bóng chạy chậm đến cạnh cô, dịu dàng ném bóng rổ sang “Cậu ta không đưa cậu theo thì tôi dạy cậu.”“Tôi không muốn học.” Hạ Tang đang ôm bóng, giọng nói buồn buồn nói “Cũng không có hứng thú với chuyện này.”“Vậy cậu hứng thú với cái gì?” Chu Cầm nhìn đàn violin cạnh đường biên bóng rổ “Đàn sao?”“Cũng không.” Hạ Tang phủ định theo bản ôm cánh tay, liếc mắt nhìn cô, thấy trong mắt cô gái chứa vài phần phản nghịch, có chút nghiền ngẫm “Đến chơi chút đi.”Hạ Tang muốn từ chối, Chu Cầm lại đoạt lấy bóng trong tay cô, thuận tiện đánh qua người cô, mang theo chút khiêu Tang tức giận hô lên “Làm gì đấy!”“Đồ ngốc, đến đoạt bóng đi chứ.”“Tôi không chơi đâu.”Cô vỗ vỗ lớp bụi trên tay, xoay người muốn đi, Chu Cầm ôm bóng chạy đến, cố ý vỗ bóng trước mặt Tang làm bộ không nhìn thấy anh, bản thân không quay đầu nhìn xuống đất đi về phía trước, nhưng ánh mắt lại dõi theo anh, thừa dịp anh chưa dùng hết sức, chạy qua đoạt lấy bóng rổ trên tay anh, ôm vào lòng bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn anh, cười nói…“Cướp được rồi, tôi thắng!”Chu Cầm đứng thẳng người lại, trong đáy mắt mang theo chút bất đắc dĩ, vốn dĩ còn muốn nói “cậu phạm quy”, nhưng nhìn thấy cô hòa lấy ánh nắng chiều, cười rạng rỡ một cách ngốc nghếch bèn nhiên Chu Cầm có cảm giác, mặc kệ đống quy tắc chết tiệt kia chạy qua, giả vờ chặn lại tư thế của cô “Có thể ném bóng vào rổ, mới tính là cậu thắng.”Hạ Tang không biết chụp bóng, vì thế ôm bóng vào đến dưới rổ, cố gắng nhảy lên ném bóng vào rổ, nhưng mà sức lực cô quá yếu, ngay cả rổ cũng chưa đụng đến thì bóng đã rớt xuống rồi.“Chậc chậc.”Chu Cầm phát ra âm thanh trào Tang ngẩng đầu, nhìn thấy cái rổ, giống như bị đả kích hứng thú “Không chơi nữa.”“Đừng dùng lực cánh tay để ném.”Chu Cầm lấy bóng rổ bỏ tay tay cô, thuận thế nắm lấy cổ tay cô giơ lên trên “Như thế này, dùng sức cổ tay, nhẹ nhàng ném vào.”Dưới sự giúp sức của anh, quả thực Hạ Tang “nhẹ nhàng ném bóng”, bóng trên rổ đánh một vòng tròn, vậy mà lại rơi vào rổ.“A!” Cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng “Không thể nào!”Sao có thể? Dễ như vậy?Bóng rổ rơi xuống đất, rồi bật lên hai Hạ Tang cũng nhanh chóng cảm nhận được thân thể ấm nóng của người thiếu niên còn đang dán sau lưng cô, lòng bàn tay thô to còn khẽ đặt trên lưng của tai Hạ Tang cũng dần nóng lúc cô muốn đẩy anh ra xa, thì Chu Cầm đã bật người buông cô ra, sau đó chạy chậm đến nhặt bóng, giấu diếm mọi thứ vô cùng tự nhiên, không để cho cô có cơ hội phát Tang cảm nhận được mu bàn tay mình còn lưu lại chút cảm xúc ấm áp, giống với bóng dáng kia, hơi nén giận nhìn về phía Cầm lại bước ba bước đến rổ, động tác vừa trôi chảy lại phóng dù trong mắt Hạ Tang, Kỳ Tiêu cũng rất hoàn mỹ, nhưng động tác ba bước lên rổ này… đều kém hơn nhiều so với phong thái của Chu Cầm.“Chơi vui không?” Anh cười quay đầu hỏi cô.“Không vui.”“Tôi phát hiện cậu là đứa trẻ có khẩu phật tâm xà.”Hạ Tang vẫn cố chấp mạnh miệng “Vốn dĩ tôi không muốn chơi.”“Đi, không miễn cưỡng cậu nữa.” Chu Cầm nhìn ra được hôm nay tâm tình cô không tốt, nhặt áo khoác màu đen trên mặt đất, thuận tay xách luôn đàn violin của cô đeo lên lưng “Ra ngoài thôi.”Đường bên trong khuôn viên trường nghệ thuật Mora rất dài, ngày thường đều có các loại xe nhỏ ngắm cảnh đi qua, nhưng mà lúc này trời đã trễ, xe ngắm cảnh cũng đã ngừng, bọn họ chỉ có thể đi bộ ra Tang rất ít khi vận động, vừa mới đi vận động một chút mà hai má đã đỏ bừng lên, trên cái mũi xinh xắn còn có mồ hôi.“Đưa đàn cho tôi.”“Gấp cái gì, cũng không lấy của cậu.”Chu Cầm đi bên cạnh cô, dáng người cao một mét tám tám, làm cho người ta cảm thấy rất an toàn, cô cũng không miễn cưỡng không chút để ý, nói “Mỗi ngày cậu đều đến nơi này học sao?”“Không phải, chỉ đến vào thứ năm và thứ bảy thôi.”“Ồ, đã biết.”“…”Hạ Tang cảm thấy hối hận, sao lại nói cho anh ta biết giờ giấc của mình chứ!Cô phòng bị liếc anh “Cậu hỏi cái này làm gì?”“Tùy tiện tìm đề tài nói chuyện thôi.” Chu Cầm thoạt nhìn không để ý gì, cô nghiêng đầu liếc cô một cái “Với EQ này của cậu, làm sao có bạn được thế?”“…”Hạ Tang rầu rĩ trả lời “Không có đề tài, thật ra có thể không nói gì cả.”Chu Cầm cuối cùng cũng nhìn thấu cô, thật là không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài chút nào, mỗi một phần xương cốt trên người cô gái nhỏ này đều mang theo sự phản nghịch rất trời mới biết, phải lớn lên trong môi trường như thế nào, mới có vẻ ngoài nhìn vào thì dịu dàng và ngoan hiền, nhưng ngược lại nhất cử nhất động đều mang theo ý chống đối lớn đến ra khỏi khuôn viên, trạm giao thông công cộng thưa thớt còn hai ba người qua Cầm đứng cạnh Hạ Tang, cùng nhau chờ xe người đứng chung một chỗ, lại ngang tuổi nhau, dung mạo xem như rất tương xứng, người qua kẻ lại đều không nhịn được mà cảm thán họ thật xứng đôi. Vài cô gái đi ra từ trung tâm nghệ thuật cũng khó tránh được mà dừng ánh mắt trên người hai người một lúc rất nhanh xe buýt đã đến, hai người một trước một sau bước lên khái bởi vì đây là chuyến xe cuối cùng của phía Nam, hành khách trên xe hơi nhiều, Hạ Tang chen chúc với dòng người trên xe buýt đến gần vị trí của cửa sổ, đặt bản thân mình ở một góc sáng sủa Cầm tự nhiên cũng đến đấy, đứng ở một bên cửa sổ khác, ngón tay thon dài nắm lấy thanh ngang trên đỉnh dáng cao thật sự rất tốt, cho dù Hạ Tang kiễng chân cũng không thể với đến thanh nắm của xe, anh lại có thể dễ dàng nắm kệ xe có xóc nảy như thế nào, thân thể cậu cũng đều sừng sững như núi Thái Sơn đứng bất động ở Tang không thích mùi trên xe công cộng, vì thế đã lấy khẩu trang trong túi nhỏ của mình đeo Cầm nâng mắt nhìn, nhìn thấy phía trên khẩu trang của cô gái là đôi mắt đen to, lông mi thon dài, tinh thể bởi vì làn da trắng đến phát sáng, cho nên cặp mắt đen kia, phá lệ lại vô cùng đen đang kiềm chế lại tâm tình đang cuồn cuộn lên của mình, vô cùng bình tĩnh mà mở mắt nhìn sườn khi xe buýt đến thành phố, lại có thêm một lượt khách đến nữa, một người đàn ông dáng người lùn lùn mặc áo khoác ngắn chen lấn đến đứng cạnh Hạ đàn ông mặc áo khoác ngắn nhìn sang Hạ Tang vài giây, không biết là vô tình hay cố ý, lại chen chen đến bên cạnh Tang ngửi thấy mùi, giống mùi dưa cải chua đã muối lâu nhưng chưa được mở có chút muốn nôn, xoay người sang chỗ khác, tầm mắt đối diện với cửa kính thủy tinh trên xe, để cho phong cảnh bay nhảy ngoài cửa sổ có thể làm phân tác lực chú ý của đàn ông lại chen chúc đi đến sau lưng Tang thật sự sắp chịu không nổi nữa, không biết làm gì cô cũng chẳng thể động đậy, chỉ có thể quay đầu nhíu mày thể hiện bản thân mình đang bất đàn ông mặc áo khoác nhìn lên trần nhà, giả vờ mình không nhìn thấy gì này, có một đôi tay vô cùng có lực, cứng như thép nắm lấy áo của người đàn ông đấy, rất không khách khí mà lôi ông sang một đàn ông bị đẩy ngã vào đám người, cảm thấy vô cùng bất ta ổn định lại thân thể, đang muốn nổi giận, ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, hung dữ của Chu Cầm đang nhìn mình, lập tức ngại ngùng ngậm mặt của cậu làm cho yêu ma quỷ quái đều phải nhường Tang không cần xoay người lại, cũng có thể từ trong cửa kính xe nhìn thấy hình ảnh ngược của Chu Cầm cao lớn đứng trong trạng thái bảo vệ, cô thì đứng sau lưng anh một tay nắm lấy tay vịn trên nóc xe, tay kia thì đặt ở bên cạnh người cô, như có như không… ôm cô lại, rõ ràng đang giúp cô cản trở lại dòng người chen lấn trên lưng của Hạ Tang, theo sự xóc nảy trên xe, như có như không mà cọ nhẹ vào bụng của Chu thể vô cùng cường tráng, vô cùng vững mắt của cô bỗng nhiên lại chẳng biết nên đặt ở đâu, cúi đầu thấy được đôi giày thể thao cũ nhưng sạch sẽ của Chu Cầm, phải nói là nó rất Tang không khỏi nghĩ đến Kỳ Tiêu, đại khái chắc là đời này Kỳ Tiêu chắc không có cơ hội để ngồi phương tiện giao thông công cộng ngày tan học, đều là tài xế đứng chờ ngoài cổng với một chiếc xe sang trọng có rèm che đến đón cậu ta, giống như công tử không nhiễm bụi trần cao quý thời xưa. So với người thiếu niên thô ráp trước mặt này…Đúng là cách biệt một trời một lúc Hạ Tang đang chìm trong hàng nghìn, hàng vạn suy nghĩ của mình, thì trạm xe buýt cũng đã báo qua quảng trường trung buýt vẫn tiếp tục chạy về đại lộ Nam, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu nói “Chu Cầm, nhà cậu cũng ở phía Nam sao?”“Tôi ở phía Bắc, gần nhà ga.”Phía Nam là nơi ở của những gia đình có tiền, giá thuê nhà đắt đến vô lý, khu dân cư còn có khu sinh thái khoa học kỹ ở phía Bắc thành phố thì khác, môi trường khu phố đều tấp nập, vừa hỗn loạn lại thấp kém, luôn có những nơi phá bỏ đập đi xây lại, bụi mù ngập trời, nhất là phía nhà ga, vàng thau lẫn Tang chần chờ một chút, nhắc nhở nói “Cậu ở trạm phía Bắc… nhưng xe này là đến phía Nam đấy.”“Vậy sao?”“Đúng thế!”Chu Cầm ngẩng đầu nhìn điểm đánh dấu trên xe buýt, thật lâu sau mới thốt lên hai chữ “Mẹ nó.”“…”Không biết vì sao, chuyện lên nhầm xe này, phối hợp với vẻ mặt của anh và tiếng “mẹ nó” này, sao lại có thể sinh ra một cảm giác vui vẻ thế này, làm chọc cười Hạ cúi đầu nở nụ cười, hơn nữa càng nhẫn nhịn càng chịu không được, bật cười khanh Cầm nhìn thấy sắc mặt vui vẻ này của cô, khóe miệng cũng nhịn không được mà cong lên “Tôi ngồi nhầm xe, cậu vui vẻ đến vậy hả?”“Không phải.” Hạ Tang cũng biết mình đang rất cố nén xuống, đỏ mặt nhìn anh một cái, nhắc nhở nói “Trạm sau, cậu xuống xe mau đi!”Xe buýt chạy về phía Nam người lên xe càng ngày càng ít, giọng nữ phát thanh máy móc nhắc nhở đã đến trạm.“Đi, đi thôi.”Cậu ở cạnh cửa xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, đúng lúc Hạ Tang quay đầu nhìn mắt hai người chạm vào nhau, cậu không có ý tốt nở nụ ý Hạ Tang có chút loạn, thu tầm mắt này bên chân cô còn đặt một quả bóng rổ, đương nhiên đây chính là quả bóng mà lúc này ôm trong tay Chu mà, xe buýt lại khởi động thêm lần ôm lấy quả bóng lên, tùy tiện nhìn một chút, bóng rổ có chút cũ, sau lưng bóng có mấy chữ viết mạnh mẽ bằng bút lông…“Bóng của Chu Cầm, nhặt được xin trả lại.”“…”
Thị thành, Minh Nghĩa lại đem xe đi bảo này đây, ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt. “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hoàng, phải bảo trì chứ, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút!”Chu Minh Nghĩa cười không thật, Chu Minh Nghĩa cũng không muốn mua xe, thứ nhất, hắn chủ trương bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc; thứ hai, đối với giao thông công cộng trong thành phố hắn mười phần ủng hộ, cho rằng thiết kế vô cùng tiện lợi, tuy rằng từ chỗ ở của mình trên Tĩnh Lộ đáp xe buýt đến trụ sở làm việc, lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường rằng thực hiện được một tháng, với địa vị công việc của hắn, nếu không có xe hàng hiệu thì chẳng khác nào quái vật, vì vậy để chặn miệng mọi người đồng thời sắm cho mình phương tiện đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa cũng mua hai chiếc xe hạng sang, tuy vẫn thường tìm cớ cho chúng nghỉ ngơiSáng sớm gọi café, Chu Minh Nghĩa mặc thường phục, mang tập công văn, thản nhiên ra khỏi khí buổi sớm vô cùng tốt, tiếng chim chiêm chiếp truyền đến khiến tâm tình người khác trở nên vui rằng công việc của hắn luôn cần phải thức đêm, nhưng cuộc sống của Chu Minh Nghĩa rất mang tính quý luật, hắn có một bộ các quy tắc cho bản trạm xe buýt đã có nhiều người đứng xếp hàng, Chu Minh Nghĩa đứng cuối người ở giữa có tấm vé dán ảnh chân thị thành người với người, Chu Minh Nghĩa có quan điểm riêng của một số ít người, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhưng không quen biết nhau. Thị thành hơn ngàn vạn dân cư, hai người xa lạ muốn làm quen chẳng dễ dàng. Ý thức đề phòng của mọi người quá mạnh mẽ, người thành phố mỗi người mỗi vẻ, sẽ không có ai muốn đi kết bạn với một người mà bản thân không biết một chút thông tin về đối Minh Nghĩa thực sự hy vọng mọi người chung quanh xem mình như người bình thường, có thể mỗi ngày đi làm, sống cuộc đời bình nghĩ ngợi tới nội dung hội nghị hôm nay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận bước chân, sau đó một người chen lấn đi lên, Chu Minh Nghĩa không hề phòng bị bị đẩy tới, lập tức cả đoàn người giống như quân bài domino ngã chồng về phía trước, người đứng đầu quả nhiên va vào trạm dừng, ô oa một tiếng kêu to, chắc là bị đau.“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mọi người đồng loạt quay đầu kiện này khiến thủ phạm vẻ mặt xấu hổ, vuốt cổ cười ngây ngô. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chạy nhanh quá.”“Xe chưa tới cậu gấp cái gì?”“Đuổi gấp như vậy sao không đến sớm đợi?”“Oa này một cước đá tôi…”Mọi người đồng loạt trách thanh niên vội vàng không kịp giải thích, chỉ kịp hỏi người đàn ông trước mắt có chuyện gì hay không. Ồn ào một lúc sau, xe bus đến, tất cả mọi người lên xe, không hề nói chuyện với Minh Nghĩa ngồi tầng trên của xe bus dựa vào cửa, đang lẳng lặng ngắm cảnh phố phường thì một người đi đến ngồi cạnh Minh Nghĩa nhìn sang, đúng là người gây nên sự kiện quân bài là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi rối loạn, ánh mắt sáng ngời, nhìn một bên mặt, môi như đóa hoa, bộ dạng thanh tú, bên trong là áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác da, cảm giác giống như sinh viên nhưng trên mặt lại không có phong thái của người trí thức, khí chất không giống sinh ta làm việc gì? Chu Minh Nghĩa nghĩ thanh niên lưng mang túi sách phồng to, trên cổ đeo một cây bút, di động, máy ảnh kỹ thuật số, vừa ngồi vào chỗ của mình đã lầm bầm mặc niệm điều gì đó, chân trên mặt đất điểm nhẹ, Chu Minh Nghĩa lấy kinh nghiệm nhìn người của mình phán đoán, người này là phóng Minh Nghĩa đột nhiên cười thầm, đoán rằng người xa lạ này chỉ mới vào nghề, hắn và đồng nghiệp rất thích trò chơi nhìn người đoán việc này, còn thường xuyên đánh đố nhau, thật lâu không chơi, không biết hôm nay thế nào lại nhớ Minh Nghĩa ảm đạm cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa đi tới khu trung tâm thành phố, người trẻ tuổi vội vàng xuống Minh Nghĩa xuống xe ở khu ngân hàng nổi tiếng trong thành đồng hồ, mới 8 giờ sáng, tuy rằng người thành phố làm việc đến 9 giờ tối, nhưng cũng không ai đến sớm vào giờ này, không vội phải kiếm tiền như thế ty chứng khoán Vạn Khải, sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất Hương Đảo, nổi danh trên cả địa bàn Đông Nam vào tòa nhà công ty, Chu Minh Nghĩa nhấn nút lên lầu bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm bảy tầng trệt, diện tích lớn nhất trong tòa nhà, là thành viên ban giám đốc Vạn Khải, văn phòng Chu Minh Nghĩa nằm trên lầu văn phòng, Chu Minh Nghĩa tới nội sảnh nho nhỏ thay quần áo, lượng tây trang đắt tiền của hắn có đến một nửa là để ở công ty, đến đây có thể đặt thỏa đáng mọi thứ, hắn lại ngồi xuống uống một ly café, lúc này, hai trợ lý của Chu Minh Nghĩa là Bách Anna và Lưu Kí mới đi chủ so với trợ lý luôn luôn tới sớm hơn.“Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.” Bách Anna mang theo tươi cười ngọt ngào, đi vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, đem bản thảo những sự kiện tổng hợp đặt ở bàn công tác của Chu Minh Minh Nghĩa luôn luôn không thích người khác lấy chức vị xưng hô với hắn, nhóm nhân viên cấp dưới cũng đã thành thói quen.“Tư liệu ngài cần đều chuẩn bị tốt, đã thông báo cho người bên bộ đầu tư cùng luật sư, chín giờ ở phòng họp số 4.” Lưu Kí buông xấp tư Minh Nghĩa một mặt nhanh chóng xem tin tức trên mạng, đương nhiên, có một chút rạng sáng hôm nay hắn đã biết, đồng thời ngẩng đầu lên nói với Anna. “Anna, nhớ rõ hôm nay phải giúp tôi mua một bó hoa, đưa đến chỗ tiểu thư Mã Thanh Nghi bên ngân hàng Phong Diệp.”“Vâng.”Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút với trợ lý, sau đó chìm mình vào trước màn hình máy Bách Anna không tự chủ được đập thình thịch, làm nhân viên của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm, vẫn không thể tự động điều khiển được chính cũng là không có biện pháp, Bách Anna chấp nhận số mệnh, đồng nghiệp chung quanh cùng các bạn bè đều công nhận ông chủ thực sự rất xuất qua tài hoa cùng năng lực xuất sắc hơn người, riêng ngoại hình Chu Minh Nghĩa cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong công ty không thể không chú Minh Nghĩa có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, tuy rằng đã đứng hàng ba nhưng tuyệt không béo, vóc dáng mạnh mẽ mà hữu lực, tóc màu đen, đôi mắt nâu sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, cả người tản mát một lực hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông thành đạt và thành thục. Chu Minh Nghĩa dốc sức vào sự nghiệp chứng khoán nhiều năm, tiến lùi vô cùng khôn khéo, công phu xã giao cẩn trọng, thái độ làm người lại khiêm tốn, được giới tài chính công nhận là một kẻ rất lợi nghề, Chu Minh Nghĩa có tên gọi. “Hỏa hồ”, chính là hình dung hắn làm việc thong dong tao nhã nhưng lại khôn khéo, cao tác buổi sáng khẩn trương nhưng luôn theo trình tự cuối cùng đã xong, tới giờ ăn trưa, điện thoại vang lên.“Minh Nghĩa, nhớ rõ chúng ta có hẹn không?”“Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tốt.”“Đáng tiếc nha, không ít mỹ nữ trong thành phố chờ cùng các hạ uống trà, các hạ lại hẹn với tôi.” Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là trêu chọc hắn.“Tôi có chuyện cùng cậu bàn bạc.”Đi vào Bích Thanh Các cạnh công ty - là nhà ăn mà các nhân viên ngân hàng yêu thích, danh mục món ăn Chiết Giang rất có danh tiếng - Chu Minh Nghĩa phát hiện người mình hẹn đã có mặt.“Rốt cuộc là chuyện gì?” Kim Tắc Thái uống trà, nhìn lão hữu hỏi, gã không khỏi nghi hoặc, nếu là việc công Chu Minh Nghĩa luôn luôn nói trực tiếp, chỉ có việc tư hắn mới nói vào giờ cơm trưa, làm bạn bè kiêm luật sư của Chu Minh Nghĩa đã nhiều năm, gã hiểu hắn rất Minh Nghĩa mỉm cười. “ Tôi phát hiện cha tôi muốn tái hôn, muốn nghe ý kiến của cậu.”Kim Tắc Thái mở to hai mắt. “Bác trai sao?” Trong lòng thầm nghĩ người này đúng là kiềm chế tốt, nói đề tài như vậy mà mặt không đổi sắc.“Phải.”Ngày xưa là bạn bè thời đại học, hiện tại là luật sư riêng, Kim Tắc Thái hiểu rõ gia cảnh nhà Chu Minh Nghĩa. Cha mẹ Chu Minh Nghĩa đã bất hòa từ khi hắn còn nhỏ, ở riêng nhiều năm, sau khi Chu Minh Nghĩa trưởng thành thì chính thức ly hôn. Kim Tắc Thái biết cha Chu Minh Nghĩa là nhân viên chính phủ, bề ngoài đậm chất trí thức, nghe tin tức kết hôn của bác trai Kim Tắc Thái có chút kinh ngạc.“Cậu làm sao biết được tin này?”Gắp một ít đồ ăn, Chu Minh Nghĩa cười đáp. “Tự nhiên sẽ có người nói tôi biết.”“Xác định là muốn kết hôn thật? Bác trai cam đoan đó là bạn bè.”“Tôi nghĩ cha tôi sẽ không cùng bạn bè mỗi ngày đều gặp mặt nói chuyện, khiêu vũ.”“Đã có chút thân mật rồi sao?”“Không tồi.”“Cậu phản đối?”“Đương nhiên không.” Chu Minh Nghĩa giương mắt nhìn Kim Tắc biết nhiều năm, Kim Tắc Thái thừa nhận ánh mắt Chu Minh Nghĩa đặc biệt thâm thúy, có thể chế ngự kẻ khác, dường như nhìn thấu hết thảy, mỗi lần đối phương bị hắn nhìn sẽ không thể che giấu bất kì chuyện gì, thật không hiểu trên bàn đàm phán đối phương làm sao cò kè mặc cả với hắn.“Cần tôi làm gì sao?”“Những tài liệu liên quan đã gửi đến chỗ cậu, cậu thay tôi điều tra một chút gia quyến của người kia, tôi không tiện ra mặt, tôi biết cậu nhất định có biện pháp.”Kim Tắc Thái gật gật đầu, hắn hiểu băn khoăn của Chu Minh Nghĩa.“Cảm ơn.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười“Ai, nụ cười này nếu sử dụng ở nơi khác, cậu không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu ưu đãi đâu.” Kim Tắc Thái vẫn không quên trêu chọc.“Tôi cũng muốn, nhưng không có thời gian.”“Cuồng công việc.”“Tôi thích như vậy.”“Cậu là thương nhân chuyên cần nhất thành phố.”“Tôi thừa nhận, nhưng vẫn hy vọng không bị người khác hiểu lầm tôi mỗi ngày trong mắt đều chỉ có tiền.” Chu Minh Nghĩa cười lắc trạm xe buýt, Chu Minh Nghĩa gặp lại người trẻ tuổi thành phố, những người trẻ tuổi sinh lực tràn trề rất nhiều, nhưng Chu Minh Nghĩa cảm thấy người thanh niên này trong mắt lại ẩn hiện một nét u buồn làm hắn động tâm, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho người thanh niên này có ánh mắt như vậy?Một phút không cẩn thận, Chu Minh Nghĩa đánh rơi tập công văn trên tay, chàng trai trẻ phía sau nhặt lên đưa cho hắn.“Cảm ơn.”“Không cần khách khí.”Hai hành khách ngày ngày chạm mặt nhau trên cùng một chuyến xe cuối cùng cũng đối Minh Nghĩa vui vẻ ngồi trên tầng thượng xe buýt, vị trí gần cầu thang lên xuống, thuận tiện cho việc đi lại, người trẻ tuổi dường như cũng nghĩ vậy nên luôn ngồi bên cạnh Minh Nghĩa nhìn người trẻ tuổi mỉm cười, người kia cũng vội vàng cười Minh Nghĩa ho nhẹ một chút. “Chu Minh Nghĩa.” Hắn chủ động tự giới thiệu. Không biết vì sao, chỉ biết muốn kết bạn với đối phương.“Duẫn An Nhiên.”“Cậu đi làm sao? Rất sớm a?” Chu Minh Nghĩa bình thản hỏi.”Đến chỗ làm là vừa đúng 8 giờ, cũng không tính là sớm, chúng tôi luôn phải chạy tới chạy lui.”“Phóng viên?”Duẫn An Nhiên lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. “Làm sao anh biết?”“Nhìn những thiết bị trên người cậu có thể đoán được.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười ra vẻ hiểu biết, hắn chưa một lần đoán sai nghề nghiệp đối phương, cho dù là lần gặp đầu An Nhiên cười mang theo vài phần trẻ con. “Không phải ai cũng nhận ra.”“Tòa soạn báo nào?”“Tuần san Đễ Thực.”Chu Minh Nghĩa biết, đây là một tòa soạn báo tầm trung, chuyên viết đủ loại tin Minh Nghĩa mang theo ý cười thản An Nhiên trừng mắt. “Tôi không phải đội chó săn tin, tôi là phóng viên chụp ảnh.”Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng trả lời. “Tôi tin tưởng cậu.”Trước nụ cười của người xa lạ kia, Duẫn An Nhiên ngây ngẩn cả An Nhiên tự nhận mình chưa gặp nam giới nào có phong thái như vậy bao giờ. Kỳ thật cậu đã sớm chú ý tới người đàn ông thường cùng mình đợi xe buýt, tự đáy lòng cảm thấy kinh ngạc trước thái độ ung dung không giống người thường cùng với sự thành thục đầy mị lực của người kia, đương nhiên, ngoại hình anh tuấn cao lớn của đối phương cũng làm cho cậu chú ý, trong thành phố người có phong thái như vậy tuy không ít, nhưng có thể gặp mỗi ngày thì không làm cho Duẫn An Nhiên kinh ngạc chính là giọng nói gợi cảm, giống như ánh mắt thâm thúy kia, có thể nhìn thấu hết thảy của đối phương.“Anh là người mẫu sao?” Duẫn An Nhiên hỏi.“Vì sao lại nghĩ như vậy?”“Anh thật sự rất thích hợp, ngoại hình tốt, cao lớn, dáng người đẹp, lại đẹp trai, không phải sao?”“Nghe ca ngợi như vậy thật đúng làm cho người ta cao hứng, nhưng tôi không không phải, tôi là nhân viên công ty.” Chu Minh Nghĩa chân thật nói.“Tôi cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó. Nghĩ không ra, nhưng thực sự cảm thấy hình như đã gặp qua.”Chu Minh Nghĩa tươi cười mang theo trêu chọc. “Tôi cũng không thể vì những lời lí giải này mà dễ tiếp cận.”Duẫn An Nhiên tức giận, giống như sơn miêu bị cắt đuôi, còn thiếu mỗi việc giương nanh múa vuốt. “Anh nói cái gì! Này, mới khen anh vài câu dễ nghe đã đắc ý, ít mơ đi, anh có gì đặc biệt hơn người, ai muốn đến gần a!”“Thật có lỗi, thật có lỗi, chỉ là trò đùa nhỏ.”“Hừ!” Duẫn An Nhiên tức giận quay mặt Minh Nghĩa cười thầm trong lòng, người này mẫn cảm mà đơn thuần như vậy, cậu và hắn là hai thế giới khác biệt, đối với bản thân hắn mà nói, Duẫn An Nhiên chỉ như một chú cừu tới khu phố trung tâm, Duẫn An Nhiên xuống xe vẫn không quên quay đầu lại trắng trợn liếc Chu Minh Nghĩa một tối, hai người lại gặp mặt trên cùng một chuyến xe buýt.“Như thế nào luôn gặp anh?” Duẫn An Nhiên bất mãn hỏi.“Cậu chẳng lẽ không thường gặp cô gái xinh đẹp nào trên xe buýt sao?”“Sao không?”“Tôi nghĩ chúng ta đón xe buýt theo cùng một quy luật thời gian, cho nên khả năng gặp mặt trên cùng một chuyến xe cao hơn, hơn nữa điều này cho thấy giờ giấc giao thông công cộng trong thành phố có độ chuẩn xác rất cao.”“Ai…” Duẫn An Nhiên thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi.“Mệt sao?”“Như đánh giặc ấy.”Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, công việc của hắn so với đánh giặc cũng không sai biệt lắm, ngày ngày chăm chăm theo dõi thị trường chứng khoán tăng giảm.“Tin tức giải trí cũng không dễ làm.”“Nói đúng là thế, mỗi ngày đi xung quanh thành phố như đi chợ, đám nghệ sĩ này khi quảng bá chuyện gì thì cầu chúng tôi đến chụp ảnh, mở đường cho cánh phóng viên giật tít của sao lớn này, siêu sao nọ, chỉ sợ chúng tôi không chịu đăng tin trên báo, nhưng lúc bình thường thấy chúng tôi như thấy ôn thần, còn kém kêu gào đòi đánh đòi giết.”Chu Minh Nghĩa mỉm cười lắng biên tự diễn một hồi, Duẫn An Nhiên lúc này mới cười xin lỗi. “Thật ngại, anh phải nghe tôi kể khổ.”“Không quan hệ, vì công việc mà phải chịu áp lực là chuyện bình thường, nói hết một chút mới có lợi.”Duẫn An Nhiên ngậm miệng, nhìn cảnh ngoài cửa gì làm cho cậu phải hướng người xa lạ kể khổ, nhất định là công việc rất vất vả, đương nhiên, trước mắt chỉ biết kẻ xa lạ này làm Duẫn An Nhiên có cảm giác an toàn, cho nên mới đối với hắn nói không ngừng con độc nhất trong nhà, từ nhỏ đã không có tình thương của cha, Duẫn An Nhiên theo bản năng hy vọng có thể có anh trai ngày thường lắng nghe một chút tiếng lòng mình, rất nhiều chuyện không thể nói cho mẹ biết, sợ bà lo lắng, cũng sợ bà không Chu Minh Nghĩa một lần nữa đang ngồi trên xe buýt nhìn thấy Duẫn An Nhiên, sắc mặt cậu thật sự rất kém.“Xảy ra chuyện gì sao?”Duẫn An Nhiên sờ sờ mặt, lắc Minh Nghĩa than nhẹ, không hỏi nữa.“Anh ở đâu?” Duẫn An Nhiên bất ngờ hỏi.“Tĩnh Lộ.”“Tôi ở khu Hinh Mĩ trên Tĩnh Lộ.”Chu Minh Nghĩa gật đầu, cậu biết tiểu khu này là chính phủ đặc biệt xây dựng để thực hiện kế hoạch an cư lập nghiệp cho một vạn gia đình. Giá đất trong thành phố đắt đỏ nổi tiếng thế giới, chính phủ vẫn một mực thi hành kế hoạch an cư này, nếu không giai cấp bình dân thấp bé sẽ không có nơi để ở. Nhưng có thể ở được một đoạn trên Tĩnh Lộ như vậy, thật muốn nói là may mắn.“Anh không vội trở về sao?”Duẫn An Nhiên cúi đầu hỏi.“ Không. Có việc gì à?”Duẫn An Nhiên vẫn cúi đầu, giống như không còn sức gánh Minh Nghĩa biết cậu nhất định là có việc, vì thế khi xe buýt tiến vào Tĩnh Lộ liền lôi kéo Duẫn An Nhiên xuống xe, đem cậu đến một nhà ăn yên tĩnh, gọi bia và vài món kho, ngồi ăn chờ Duẫn An Nhiên mở hơi uống xong lon bia, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu gãi gãi mái tóc đen óng. “Tôi, tôi không biết có thể nói cùng ai, lòng tôi rất loạn.”“Tình cảm có vấn đề sao?” Là chuyên gia phân tích đầu tư chứng khoán, Chu Minh Nghĩa không nghĩ tới bản thân còn có một ngày đảm đương công việc phân tích tình An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt bất lực cùng hoang mang làm Chu Minh Nghĩa kinh Minh Nghĩa cũng nhìn Duẫn An Nhiên, sự trầm ổn cùng ánh mắt trong suốt làm Duẫn An Nhiên trấn định một chút.“Mẹ tôi, tái hôn.” Duẫn An Nhiên cau mày mang theo thống Minh Nghĩa nở nụ cười. “Cậu phản đối?”“Tôi không biết.”“Nói vậy là ý gì?”“Bời vì tôi không biết đối phương là người như thế nào, cho nên tôi không thể tỏ thái độ.”“Nghĩa là sao?”“Nếu đối phương là người tốt, tôi sẽ không ngại việc mẹ tái hôn, nhưng tôi lo lắng mẹ tôi là người đơn thuần, xã hội bây giờ hỗn loạn, tay già đời còn có lúc nhìn nhầm, tôi sợ mẹ bị lừa, sợ bà bị thương tổn.”Chu Minh Nghĩ chớp mắt, thì ra nguyên nhân sự tinh khiết của Duẫn An Nhiên là xuất phát từ đây.“Mẹ đã trải qua nhiều khổ đau, hôn nhân bất hạnh một lần là đủ rồi, tôi sợ, tôi… ” Duẫn An Nhiên không nói nữa, cúi đầu thật Minh Nghĩa nhẹ nhàng ừ’ một tiếng, nếu đối phương là người ở tiểu khu An Cư, như vậy không có khả năng tính toán, lúc phân tích cho cậu chỉ cần lo lắng các tình huống khác.“Tôi nghĩ, kết quả không ngoại trừ hai khả năng, nếu đối phương là người không tồi, như vậy để mẹ cậu tái hôn cũng tốt, nếu đối phương là người không tin tưởng được, cậu phải hiểu rằng hắn cũng đã làm mẹ cậu động lòng mới khiến bà có ý định tái hôn. Mẹ cậu chắc tuổi cũng không còn nhỏ. Như vậy, dù đối phương là người như thế nào, ít nhất, hắn cũng làm cho mẹ cậu có cảm giác được yêu. Nếu không có một tình cảm chân chính làm sao có thiên trường địa cửu? Cho nên tôi thấy cậu cũng không cần phải lo lắng nhiều. Mẹ cậu là người trưởng thành, hãy để bà tự quyết định.”Nghe Chu Minh Nghĩa bình thản nói, Duẫn An Nhiên đột nhiên có cảm giác sáng sủa hẳn lên.“Nếu cậu lo lắng, không ngại hỏi mẹ mình một chút bối cảnh gia thế đối phương, không thể hỏi trực tiếp cũng có thể hỏi chị em thân biết của mẹ, nhất định có người sẽ biết họ tên đối phương, nếu thật sự có thể mời người điều tra một chút cũng không sao, sau đó, cậu có thể kết luận lại một lần nữa.”“Đúng vậy, anh nói rất chuẩn.” Duẫn An Nhiên vuốt gáy. “Tôi đã biết.”“Cám ơn anh.”Chu Minh Nghĩa tươi cười ôn An Nhiên thầm nghĩ, mình quả nhiên hỏi đúng người, từ lúc mới gặp mặt cậu đã cảm thấy Chu Minh Nghĩa như người anh cả có thể tín nhiệm, giờ cậu đã hiểu cảm giác có anh em mà cậu thường hy vọng là như thế đến, hai người thoải mái uống hết về nơi ở của chính mình, căn phòng cao nhất trong tòa nhà bên cạnh hải cảng, Chu Minh Nghĩa buông công văn, một bên pha café một bên nghĩ đến tình trạng kết hôn, tái hôn trong thành phố ngày càng nhiều, ai cũng hướng đến tình cảm tốt đẹp nhưng càng ngày càng nhận ra không thể cầu toàn, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng chờ mong sau đó lại lo được lo đợi đến lúc Duẫn An Nhiên hỏi, mẹ cậu - Đổng Vân, đã tự mình giãi bày với đứa con.“Như vậy, đã quen biết gần một năm?” Duẫn An Nhiên thấp giọng hỏi.“Phải.” Đổng Vân vẫn cúi đầu.“Mẹ thật sự hiểu rõ mọi chuyện của người đó?” Duẫn An Nhiên chỉ sợ mẹ bị lừa.“Là bằng hữu giới thiệu, bác ấy nguyên gốc là người Trữ Ba, thời niên thiếu ở Hương Đảo học hành, sang Anh học đại học sau đó trở về làm việc, nhận chức ở sở giáo dục, về hưu hai năm trước. Mới đầu chúng ta làm quen, gặp mặt, nói chuyện, thời gian lâu dài liền tự nhiên phát triển thành như vậy.”Duẫn An Nhiên thầm nghĩ điều kiện đối phương cũng không tồi.“Người đó, vì sao độc thân?”“Chuyện này, bác ấy không hợp với vợ trước, ở riêng rất nhiều năm, sáu năm trước mới chính thức ly hôn.”“Ly hôn nhiều năm như vậy bây giờ mới tìm người bầu bạn sao?” Duẫn An Nhiên Vân ngẩng đầu nhìn đứa con. “Chúng ta cũng tốn rất nhiều thời gian để tìm ra nhau.”Duẫn An Nhiên ôm lấy mẹ. “Mẹ, con không có ý gì khác, con chỉ sợ mẹ bị người thương tổn, sợ mẹ bị lừa, mẹ không cần tức giận.”Đổng Vân đưa tay vỗ về đứa con. “Mẹ biết. Mẹ lo lắng thật lâu mới hạ quyết tâm. Mẹ muốn cùng bác ấy sớm tối bên nhau, mẹ đã cẩn thận suy xét rồi.”Duẫn An Nhiên nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ của mẹ mình. “Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc.”Đổng Vân nở nụ cười có chút buồn bã.“Có thể giới thiệu cho con với vị tiên sinh kia làm quen không?”“Có thể. Mẹ mời bác ấy cuối tuần sau đến nhà chúng ta ăn cơm.”Xem ra mẹ đã chu toàn mọi việc, Duẫn An Nhiên chỉ phải gật đầu, đợi đến lúc đó sẽ rõ ràng.“Phải xưng hô người đó như thế nào? ”“Bác ấy là Chu Trọng Hàn, con gọi bác Chu là tốt rồi.”Duẫn An Nhiên gật đầu, cuối tuần sao ? Trước mắt phải sắp xếp công việc thật đến, Duẫn An Nhiên không ngủ được, cậu quả nhiên không thể không lo An Nhiên lo lắng là có lý do, mẹ là con một trong nhà, thái độ làm người đơn thuần dịu dàng, sau được gả cho cha, tính tình cha cậu khá dữ, vì vậy càng ngày hai người càng không có tiếng nói chung, thời thơ ấu phải chứng kiến cảnh cha cường bạo mẹ đã trở thành ám ảnh trong lòng cậu. Cha mẹ ly hôn năm Duẫn An Nhiên mười tuổi, cậu theo mẹ sinh sống, thời gian đó thực sự kham khổ, hơn nữa Duẫn An Nhiên lại tự giễu bản thân không có tiền đồ, học hành không khá khẩm, sau khi tốt nghiệp trung học ra ngoài làm công, vì thích chụp ảnh mà trở thành phóng viên đưa tin tức giải trí, kỳ thật cũng chỉ là chân sai vặt, nghĩ đến đây Duẫn An Nhiên không khỏi nhớ tới Chu Minh Nghĩa, trong đầu hiện lên tướng mạo anh tuấn cùng đôi hắn thâm thúy sang ngời của tự bản thân không có năng lực, công việc chỉ đủ chi tiêu hằng ngày, bằng không sẽ không ở nơi này, nếu bản thân có bản lĩnh và tiền đồ, mẹ sẽ không phải kham khổ nhiều năm như vậy, nghe mẹ giới thiệu, sau khi tái hôn, nếu mẹ có thể sống tốt một chút thì chính mình cũng yên tâm, Duẫn An Nhiên thầm nghĩ.
Chạng vạng tối, Liễu Địch lại đến trạm xe buýt nhỏ quen dương liễu cao lớn đã bắt đầu rụng lá, trên cành cây mềm mại là một màu vàng rực rỡ. Cây đinh hương rụng sạch lá từ lâu, cành cây khẳng khiu lay động trong gió thu, phảng phất đang mơ một giấc mộng của mùa xuân. Tấm biển sắt vẫn cô độc đứng ở đó, đón hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe buýt khác. Tất cả vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, không có vụ tai nạn giao thông, không có máu chảy,không có linh hồn rời khỏi trần gian...Liễu Địch ngồi bên cạnh bồn hoa, đờ đẫn nhìn lá rơi quanh bệ xi măng. Lá rơi bị gió cuốn lên cao, phát tiếng kêu vi vu. Đó không phải là ngọn gió, mà là thầy Chương. Thầy đang đạp trên lá rơi, lắng nghe âm thanh của mùa thu. Liễu Địch phảng phất nghe thấy thanh âm trầm ấm quan thuộc " Lá thơm, nhưng mỗi phiến lá rụng đều có mùi của mặt trời!"" Thầy Chương!" Liễu Địch kêu lên một tiếng. Nhưng không ai trả lời cô, thầy Chương không thể trả lời, vĩnh viễn không thể trả lời cô. Chỉ có gió thu đang nghẹn ngào, lá rơi đang thở dài. Sau đó là một sư tĩnh lặng chết đây, khi Liễu Địch và thầy Chương ở nơi này đợi xe buýt,cô và thầy cũng thường trầm mặc không lên tiếng, nhưng vẫn luôn cảm thấy tâm linh của cả hai giao lưu bằng ngôn ngữ chân thành nhất. Còn bây giờ, thầy Chương đã đi một thế giới khác, để lại cô lẻ loi một mình ở bến xe. Cô có thể giao lưu với ai?Ngọn gió tối nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm của thức ăn không biết tản ra từ ô cửa ngôi nhà nào. Từng tốp học sinh đep cặp sách đi ngang qua Liễu Địch, để lại tiếng cười nói hân hoan. Đây là cảnh tượng quen thuộc như không thể quen thuộc hơn. Đây từng là thời khắc thư thái nhất, thanh thản nhất trong một ngày của Liễu Địch. Nhờ có thầy Chương bên cạnh, nên cô mới thư thái, cô mới thanh thản. Bây giờ, thầy Chương đi rồi, mang theo mọi thanh thản và thư thái. Liễu Địch chỉ còn lại sư cô độc không có người chia sẻ, cô độc đến mức có thể giết chết linh trời từ từ lặn xuống, Liễu Địch ngắm nhìn ánh hoàng hôn ở phía chân trời. Ánh hoàng hôn vẫn rạng rỡ như vậy, vì ai mà rạng rỡ? Ánh hoàng hôn chiều xuống lá vàng rơi, tô lên một vẻ đẹp bi tráng, vì ai bi vì ai tráng? Liễu Địch ngắm rang chiều, ngắm lá rơi, bên tai cô phảng phất nghe thấy tiếng hát trầm ấm đầy từu tính của thầy Chương cùng tiếng đàn ghita của thầy. Đó là ca khúc " All Kinds of Everything"...Mùa hè, mùa động, những bông hoa mùa xuân và cây cối mùa thu,Thứ hai, thứ ba đều vì em ngừng lại,Từng điệu múa, từng câu tâm tình,Ánh nắng và kỳ nghỉ đều vì em ngừng lại,Vạn sự vạn vật, vạn sư vạn vật,Đều khiến tôi bất giác nhớ em."Đúng rồi, vạn sự vạn vật đều tồn tại, đều vì thầy Chương mà tồn tại. Cây dương liễu đó, cây đinh hương đó, tấm biển báo bằng sắt đó, thứ nào cũng khắc sâu hình bóng của thầy, thứ nào cũng mang hồi ức về thầyTrong lúc ngẩn ngơ, Liễu Địch phảng phất hình thấy thầy Chương dẫn cô tới mái hiên trú mưa, nhìn thấy thầy Chương đứng bất động bên tấm biển sắt cờ cô trong đêm gió tuyết; nhìn thấy thầy Chương đưa cành dương liễu lên mặtt, nói " mùa xuân đẹp thật" ; nhìn thấy thầy Chương đội mưa gió đợi cô ở bến xe buýt khi cô đi thi đại học, tay thầy cầm chiếc ô chưa mở; nhìn thấy thầy Chương dùng đôi bàn tay " ngắm" cô rồi ôm cô vào lòng; nhìn thấy thầy Chương nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời từ cửa sổ xe buýt... Cô nhìn thấy tháng ngày trước kia, nhìn thấy từng chi tiết không thể phai mờ trong năm tháng đó. Vậy mà bây giờ tất cả đã trở thành hồi ức. Thật không công bằng một chút nào, thế giới này quá không công bằng. Vạn sự vạn vật đều tồn tại, tại sao thầy Chương không tồn tại? Thầy Chương, thầy yêu cuộc sống như vậy, thầy nổi bật như vậy, thầy kiên cường như vậy, thầy cứng cỏi như vậy, tại sao thầy lại biến mất? Tại sao chứ? Vì tai nạn xe cộ ư? Tại sao chiếc xe máy đáng chết đó lại đâm trúng thầy? Khi cô nhận ra tình yêu của mình, khi cô kiên định cho rằng không một ai có thể chia cắt cô và thầy... Cô, cô làm thế nào để chống lại số phận, làm thế nào để chống lại tử thần? Cô không thể không oán trách số phận, số phận quá không công trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn ở đường chân trời từ màu đỏ dần trở thành màu tím. Màn đêm sắp buông xuống, bong tối từ bốn phương tám hướng bủa vây. Bóng tối, đó là kẻ địch vĩnh viễn của thầy Chương. Bóng tối của người mù quá nặng nề. Hôm nay, Liễu Địch mới biết thế nào gọi là "nặng nề", vậy mà thầy Chương đã trải qua sự " nặng nề" đó suốt năm năm. Cô từng ngây thơ mộng tưởng sẽ giúp thầy Chương chiến thắng bóng tôi. Liệu có thể chiến thắng hay không? Hay chưa kịp "chiến đấu", cô đã bị kéo vào bóng tối vô cùng vô tận. Nhưng cô hoàn toàn tự nguyện. Mất đi danh sự, mất đi tiền đồ, cô cũng chẳng màng, cô chỉ cần kề vai sát cánh cùng thầy Chương. Nhưng số phận không cho cô, dù chỉ là một cơ hộ nhỏ nhoi. " Là số phận không cho cậu cơ hội hay sao? Đột nhiên trong lòng Liễu Địch bật ra một câu hỏi. Liễu Địch giật mình, ai đang hỏi? Là câu hỏi xuất phát từ tiềm thức của cô. Liễu Địch biết trong tiềm thức của cô tồn tại một nghi ngờ, nghi ngờ điều gì? Cô không biết, nhưng hoài nghi này luôn ẩn hiện trong đầu óc cô. Đúng vậy, rốt cuộc ai không cho cô cơ hội? Là số phận hay sao? Liễu Địch bất chợt nhớ tới câu nói của Khiên Khiên " Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong con mắt của người khác, chị mãi mãi là người phụ nữ không trong sạch." Sao cô lại nhớ tới câu nói này? Quan điểm của câu nói rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe ở đâu Địch đột nhiên nhớ ra, đó là một đoạn trong cuốn " Hải Thiên kỳ ngữ"" Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thương nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ nhớ đến ưu điểm của họ."Đúng vậy, quan điểm này rất đúng. Sau khi thầy Chương qua đời, mọi người không chỉ tin thầy trong sạch, mà cũng tin Liễu Địch trong sạch. Quan hệ giữa cô và thầy vốn trong sạch, nhưng số phận lại dùng phương thức này để chứng minh sự trong sạch của bọn họ. Cô có thể nói số phận đã cho cô cơ cơ hội hay không? Thầy Chương đã mất đi sinh mạng, còn cần sự trong sạch để làm gì? Có tác dụng không? Không có tác dụng thật sao? Là ai cho cô sự trong sạch này? Là số mệnh à? Liễu Địch lại nhớ tới lời của hiệu trưởng Cao " Em tự nguyện cuốn vào bóng tối, Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em bị hủy hoại. Vì vậy,em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện cho cậu ấy." Thầy Chương, thầy không đồng ý thật sao? Liễu Địch thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng. Sau đó, đáp lại lời cô là một thanh âm trầm thấp vang bên tai côCô ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong phòng tối, liệu cô ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa?"Liễu Địch đột nhiên đứng dậy. Thầy Chương, thầy đang nói với em điều gì? Thầy muốn nói với em điều gì?Cô lại nghe thấy thanh âm quen thuộc đó " Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con!"Thầy Chương, thầy rất yêu em, yêu em sâu sắc và mãnh liệt. Bởi vì yêu em nên thầy không muốn làm hại em, thầy đã phong kín tình yêu của thầy một thời gian dài. Khi thầy phát hiện, bóng tôi nặng nề thuộc về thầy đã cuốn đi danh dự và tương lai của em vào vòng xoáy vẫn mệnh, thầy lập tức bỏ công việc vốn là nguồn sinh sống của thầy, chỉ vì thầy không muốn em bị ảnh hưởng. Thầy luôn cô gắng hết sức của mình, để lại cho em những thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả hình ảnh cuối cùng của thầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời Địch từ từ ngồi xuống, trong lòng cô thê lương vô cùng. Hiệu trưởng Cao nói đúng, tuy sô phận đã bạc đãi thầy Chương, nhưng nói đã dùng phương thức này tác thành tâm nguyện của thầy, đó là một sự "tác thành" tàn nhẫn biết Địch đang chìm trong thế giới đau buồn của riêng cô, một hình bóng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Liễu Địch ngẩng đầu, bắt gặp một bà lão mặt đầy nếp nhăn. Bà lão dùng đôi mắt già nua quan sát cô một lúc mới hỏi " Cháu gái, cháu là học sinh thường đưa thầy giáo mù ra đây đợi xe buýt phải không? Cháu tên Liễu Địch đúng không?"Liễu Địch lặng lẽ gật đầu. " Thường" là một từ xa xỉ biết bao. Từ nay về sau, chữ " thường" sẽ không còn tồn tại ữa. Cô lễ phép hỏi lại bà lão " Thưa bà, sao bà biết cháu và thầy Chương ạ?"" Bà bán thuốc lá ở bên kia đường. Cháu không biết bà nhưng bà thường nhìn thấy cháu và thầy giáo đợi xe buýt ở nơi này. Khoảng hơn hai tháng trở lại đây, bà không thấy cháu đâu cả, chỉ có một mình thầy giáo đợi xe. Chính bà đã chứng kiến vụ tai nạn đó, quả thực thảm khốc vô cùng, máu chảy lênh láng trên mặt đường...""Đủ rồi ạ, xin bà đừng nói nữa!" Liễu Địch lập tức bịt chặt hai tai. Cô không chịu nghe những điều đáng sợ này." Tuy nhiên..." Bà lão cau mày " Hôm đó thầy giáo rất kỳ lạ, thầy một mình ngồi bên bồn hoa gần một tiếng đồng hồ. Ba chuyến xe buýt số hai đến nơi mà thầy không lên xe. Ngược lại khi có một chiếc xe máy phóng đến, thầy lại lao xuống lòng đường. Trước đây thầy đâu có như vậy. Xe máy phóng rất nhanh, nhưng từ xa vẫn có thể nghe thấy âm thanh máy nổi, sao thầy không phát hiện ra? Chắc hôm đó thầy có tâm sự nặng nề..."Đâu chỉ đơn giản là tâm sự?Liễu Địch đâu khổ nghĩ thầm. Nhưng ba chuyến xe buýt số hai đến nơi mà thầy không phát hiện. Điều này qúa bất bình thường, lẽ nào..." Hơn nữa..." Bà lão đột vẻ nhiên hạ thấp giọng nói, ra vẻ thần bí " Trước khi xảy ra tai nạn, thầy giáo còn đốt một bức thư."" Một bức thư?" Liễu Địch run run "Thư gì ạ?" Thầy viết thư ư?"" Đúng vậy, bà cũng thấy kỳ lạ. Nhưng đúng là thầy đốt một bức thư, bà ở bên này nhìn thấy rõ ràng. Thầy rút ra một phong thư, trầm tư một lát, thầy mượn người đi đường bất lửa và đốt bức thư đó." Bà lão khẳng định " Có điều, thầy không đốt hết. Thầy đót một nửa rồi ném phong thư xuống vỉa hè. Dù sao thầy cũng không nhìn thấy nên không biết nó chưa cháy hết. Sau khi xảy ra tai nạn, bà rất hiếu kỳ nên dã đi nhặt bức thư đó. Trên phong bì đề hai chữ " Liễu Địch". Bà đoán là tên của cháu, bởi vì ba năm qua, ngoài cháu ra, bà không thấy thầy giáo tiếp xúc với người khác. Thế là bà giữ lại bức thư cháy dở, đợi cháu đến đây rồi lại giao cho cháu. Không hiểu tại sao, bà cẩm thấy nhất định cháu sẽ trở về khi biết tin thầy giáo xảy ra tai nạn." Bà lão rút trong túi ra một bức thư cháy xem một nửa " Của cháu đây này. Nội dung ở bên trong, một chữ bà chưa đọc qua."Liễu Địch nhận phong thư, hai tay cô run rẩy khi mở bức thư đó. Trời ạ, thầy Chương viết thư cho cô! Tại sao thầy lại viết thư? Thầy viết những gì? Tại sao lại đốt đi? Trong đầu cô bỗng vụt qua một câu nói "Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không can tâm lặng lẽ chết đi."Lẽ nào thầy biết mình sắp " bị đứt"? Lẽ nào thầy biết mình sắp chết đi? Trời ơi, Liễu ĐỊch không dám nghĩ tiếp. Một nỗi hoảng sợ và bất an dội vào lòng cô. Cô cảm thấy sự nghi ngờ trong tiềm thức ngày càng rõ ràng, ngày càng khuyết Địch run rẩy mở phong thư. Bức thư đã cháy mất nửa gìa, chỉ còn lại đoạn cuối cùng. Liễu Địch đưa mắt nhìn, không sai, đây là chữ của Hải Thiên, là chữ của thầy Chương! Mặc dù nét chữ hơi cứng nhưng Liễu Địch vẫn nhận đó, Liễu Địch đọc đến nội dung, Trên bức thư chỉ có hai câu, nhưng mỗi từ của hai câu đó tựa như trái bom nổ tung bên tai cô, chấn động đến mỗi tế bào trên người cô, mỗi sợi dây thần kinh của cô"Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau tối có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em".
Không chỉ nổi tiếng với những bộ truyện tranh 18+ mà ngay cả khi vẽ nghiêm túc, các mangaka này vẫn thành công Truyện tranh 18+ là một ngành công nghiệp ăn lên làm ra của Nhật Bản, vì thế không có gì lạ khi nhiều họa sĩ chọn khởi nghiệp ở ngành này. Đôi khi họ phát hiện ra đam mê và làm nên sự nghiệp với truyện tranh 18+, nhưng cũng có lúc họ "quay xe trở về chính đạo" với những bộ manga nghiêm túc để chứng minh năng lực. Tuy nhiên, dù có là gì đi nữa, thì không ai có thể phủ nhận rằng họa sĩ truyện 18+ giỏi thì manga nghiêm túc cũng "không phải dạng vừa đâu".1. Shokugeki no Soma Vua đầu bếp Soma Nếu độc giả cảm thấy các cảm nhận món ăn ngon trong Shokugeki no Soma kỳ quặc và có phần hơi nhạy cảm, thì câu trả lời có lẽ là do tác giả vẫn còn chịu "ảnh hưởng" từ các tác phẩm 18+ trước đó. Tác giả của Shokugeki no Soma, mangaka Saeki Shun Tosh, từng là cái tên đình đám trong làng truyện tranh 18+ Nhật Bản. Không chỉ có nhiều tuyển tập truyện ăn khách mà tác phẩm của Saeki Shun còn từng được chuyển thể thành no Soma là bộ truyện nghiêm túc khai thác chủ đề ẩm thực của tác giả này. 2. Dr. Stone Tác giả của Dr. Stone là Boichi, một họa sĩ người Hàn Quốc nhưng phát triển sự nghiệp tại Nhật Bản. Boichi khởi nghiệp bằng các tác phẩm truyện tranh 18+ và đã có tuyển tập riêng. Nhờ vậy, nét vẽ của Boichi khá trưởng thành, gợi cảm. Ngoài bộ truyện Dr. Stone đang được đón nhận nhiệt tình, Boichi còn có một bộ truyện gắn mác trưởng thành khác là Sun-ken Rock và one-shot 18+ Hotel. Theo nhận xét của nhiều độc giả, ngoại trừ Dr. Stone, cả Sun-ken Rock và Hotel đều vẫn còn một chút hơi hướm 18+ khá thú vị, có lẽ do Boichi vẫn còn hoài niệm về quãng thời gian khởi nghiệp. 3. Ane Maru Mono phiên bản all age Nếu có những họa sĩ quyết tâm "quay xe" thì cũng có các họa sĩ chọn cách phát triển theo cả hai hướng như Iida Pochi Pochi với bộ truyện Ane Naru Mono. Pochi khởi nghiệp là một họa sĩ chuyên vẽ doujinshi 18+. Ngay từ tác phẩm đầu tay là Ane Maru Mono, Pochi đã gặt hái thành công ngoài sức tưởng tượng. Vì thế, để tác phẩm được biết đến nhiều hơn, tác giả Pochi quyết định thực hiện một phiên bản all age, cắt giảm bớt các cảnh 18+ mùi mẫn, giúp truyện ra mắt trên tạp chí. Tuy nhiên, Pochi vẫn không từ bỏ phiên bản 18+. Thay vào đó, Pochi sáng tác song song cả hai phiên bản người lớn và mọi lứa tuổi với nét vẽ khiến độc giả manga phải trầm trồ. 4. Sword Art Online Progressive Tác giả Himura Kiseki khởi nghiệp là một họa sĩ doujinshi lâu năm, tuy nhiên không gặt hái được nhiều thành công và gần như vô danh. Sự nghiệp của Himura Kiseki chỉ phát triển khi họa sĩ tìm được phong cách riêng. Bắt đầu từ hình vẽ minh họa cho Sword Art Online Progressive, Himura Kiseki vụt sáng trở thành họa sĩ nổi tiếng. Ngoài Sword Art Online Progressive, Himura Kiseki còn có một tuyển tập ảnh Tawawa on Monday đăng vào thứ 2 hàng tuần trên Twitter. Series này được yêu thích đến mức có cả một bộ anime ngắn. 5. Kekko Yubiwa Monogatari Tác giả Maybe của bộ truyện cũng đã từng là một họa sĩ vẽ truyện tranh 18+ kỳ cựu. Sau đó Maybe chuyển sang vẽ manga chính thống và gặt hái được nhiều thành công với hai tác phẩm Tasogare Otome x Amnesia và Kekkon Yubiwa Monogatari. Tuy nhiên, khán giả vẫn thấy được một chút phong cách 18+ của Maybe trong cảnh thân mật giữa các nhân vật ở bộ Kekkon Yubiwa Monogatari.
truyện tranh 18 trên xe buýt